Khi tôi trúng tuyển đại học, để tiết kiệm chi phí, tôi chuyển về sống chung với chị gái – một người phụ nữ độc lập nhưng khá thoải mái và đôi chút lười việc nhà. Những ngày đầu chung sống, việc nhà cứ dồn dập lên vai tôi.
Một hôm, tôi nửa đùa nửa thật đề nghị: "Nếu em lo hết việc nhà, chị phải có gì đó bù lại cho công sức em chứ." Chị bật cười, và từ đó, giữa chúng tôi hình thành một kiểu "giao kèo" kỳ lạ khiến cuộc sống chung trở nên gắn bó lạ thường.
Thời gian trôi, những cử chỉ quan tâm tưởng chừng đơn giản lại khiến tôi rung động. Tôi không biết đó là cảm xúc thật hay chỉ là sự quen thuộc, nhưng tôi biết một điều: kể từ khi sống cùng chị, tôi đã học được cách yêu thương – bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.