Trong kỳ nghỉ hè năm cuối đại học, tôi về quê sống cùng chú và dì Ririko – người mà mẹ tôi luôn miêu tả là hiền hậu, dịu dàng như thiên thần. Chú tôi lại là người gia trưởng, khiến không khí gia đình đôi lúc căng thẳng.
Một buổi chiều, tôi tình cờ phát hiện dì đang nói chuyện thân mật với một người đàn ông lạ mặt, cười nói vui vẻ, không giống hình ảnh tôi từng biết. Điều này khiến tôi bất ngờ và băn khoăn.
Tối đó, dì Ririko tìm đến tôi, chia sẻ rằng cuộc sống hôn nhân với chú tôi không hề dễ dàng và dì cũng có những khó khăn riêng mà không ai hiểu. Dì dặn dò tôi hãy sống thật với chính mình, đừng để áp lực làm mất đi sự trong sáng và hạnh phúc tuổi trẻ. Tôi nhận ra dì không phải thiên thần hoàn hảo mà là một người phụ nữ đầy nỗi niềm riêng, và sự cảm thông đó khiến tôi trân trọng dì hơn bao giờ hết.