Tsubasa Hachino, một người chị dâu hiền dịu, lo lắng cho cậu em chồng Shun sau khi cậu chia tay mối tình đầu. Shun trở nên khép kín và thường xuyên trốn trong phòng. Một tối nọ, Tsubasa mang trà và đồ ăn nhẹ vào phòng cậu, nhẹ nhàng nói sẽ lắng nghe hoặc chỉ ngồi cạnh nếu cậu cần.
Đêm ấy, Shun bật khóc, kể về những lần mình yêu thương hết lòng và bị bỏ rơi, tựa đầu vào vai Tsubasa. Sự gần gũi ấy khiến cả hai xao động và từ đó, họ thân thiết hơn với những cái chạm tay vô tình và ánh nhìn ngượng ngùng.
Một tối mất điện vì mưa, chỉ có ánh nến, Tsubasa nhẹ nhàng nói: "Chị không biết chuyện gì sẽ đến, nhưng nếu em thấy nhẹ lòng khi ở cạnh chị… thì cứ để cảm xúc dẫn lối." Shun siết tay cô thật nhẹ. Trong không gian chỉ có tiếng mưa và hơi ấm, hai con người cô đơn tìm được một sự vỗ về đặc biệt – không chỉ là thể xác, mà là sự chữa lành từ tâm hồn.